Tán tỉnh chén luôn em họ ngoan xinh yêu, chỉ một hai lần mà không nhận được câu trả lời rõ ràng, thế là áp lực chuyển sang phía cậu – câu trả lời của cậu quá hàm súc, cậu định để Tang Tuyết tự hiểu, song chuyện tặng quà đã lặp lại nhiều lần, hiện tại cậu có hơi bực bội. Tiếng bass trong loa vang lên hai lần. Khâu Thanh quay đầu lại, Tán tỉnh rồi thịt em họ ngoan hiền thấy Văn Hựu Hạ thản nhiên gảy đàn ở trong góc, thuần thục nhấn một hợp âm như đang tập luyện. Không tập trung, thiếu kiên nhẫn, cắt đứt bầu không khí lúng túng. “À, phải rồi.” Tang Tuyết chậm chạp nhận ra: